Bây chừ xứ Huế buồn vô tận. Từ lúc anh đi bóng ngã sầu Đêm buông xuống đếm bao năm lẻ. Trống vắng nổi sầu, thiếu bóng anh.
Cây phượng đỏ chết theo ngày đó Còn lại khô cành, đứng lặng yên Không còn nữa màu hoa phượng đỏ Anh tặng cho em, mỗi độ hạ về.
Thôn Vỹ Dạ Mưa buồn tê tái. Nón bài thơ Em đã ngã sầu. Trăng non khuyết khi mờ khi tỏ Nổi sầu này than thở cùng ai.?
Anh nơi mô? bây chừ còn nhớ? Xưa đưa em đi khắp nẻo đường. Dòng Sông Hương anh dừng chân lại Hứa nói bên em suốt cuộc đời...
|
0 comments: