Một mảnh trăng buồn đứng lẻ loi Bỏ đêm hoang lạnh một khung trời Suy tư cắn bút tâm sầu lắng Nghe kỷ niệm lòng từng phút khơi
Có phải người về từ chốn xưa? Gọi hồn thi thức dưới cơn mưa Cho sầu lá đổ lìa cành chết Nhớ ngỏ làm sao cũng chẳng vừa
Khẽ hỏi lòng tình, là cái chi Mà sao quá khứ còn ôm ghì Kẻ đi, người ở về đâu nhỉ Sầu bút ta ngồi nắn nót ghi
Biết đến bao giờ xuân lại sang Cho hoa thôi úa tình không tàn Anh, em hai đứa còn gặp lại Chia sẻ buồn vui chuyện hợp tan?.
|
0 comments: