Thuở ấy tình ta nhẹ như sương
Đầu ngày quấn quít gót vương vương
Thật khẻ lời thơ trên giấy lụa
Sợ nắng đầu ngày xao xuyến buông
Thuở ấy tình ta như giấc mơ
Đêm sâu tóc xỏa gối mong chờ
Trăng xuyên ve vuốt câu tình tự
Gió chuyển mơn man chuổi hẹn hò
Thuở ấy tay ngoan ngón vụng về
Đẫm tình thơ dại giữa cơn mê
Mong manh sợi nhớ trêu hồ mị
Trầm luân tên gọi giữa bốn bề
Thuở ấy phơi tình ta trắng trong
Xôn xao tiếng hát giữa phiêu bồng
Áo mây xanh gói tình hy vọng
Sớm tối đi về đôi bước song
Thuở ấy trong ta chỉ có mình
Một trời nắng lụa ngát âm thinh
Mênh mang một cõi thơ huyền ảo
Ta ngủ nghìn năm giữa giấc tình.
0 comments: